* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5711
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
nhiên và đau đớn xen kẻ trong tâm trí tôi lúc đó. Vì. Người đã giúp tôi về lại với cuộc đời là Nhân Mỹ, không phải chồng tôi…

Tôi nhập viện một ngày và được về nhà vào sáng hôm sau. Thời gian đó tôi không hề nói chuyện với Phong Trần. Tôi cảm giác tủi thân và đau khổ vô cùng. Chỉ mới cưới nhau một ngày mà anh ấy đã tỏ ra hời hợt vô tâm và độc đoán với tôi, vậy thì cả đời này sẽ làm sao mà sống? Tôi nghĩ như thế và không ngừng khóc khi ở một mình.

- Em ơi…Anh xin lỗi…Anh thực sự xin lỗi…Em tha thứ cho anh một lần được không? – Phong Trần ngồi sát bên cạnh giường và nói nhỏ nhẹ.

Tôi không nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn anh. Nỗi đau có vẻ như vẫn còn nguyên vẹn và chưa hề có dấu hiệu thuyên giảm. Tôi thật lòng không thể đối diện với anh trong lúc này.

- Lúc em bỏ đi anh hơi giận nên không đuổi theo em. Anh không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như thế. Anh thực sự không hề muốn điều đó xảy ra. Em ơi…Em đừng thế nữa…

Giọng Phong Trần vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng và đầy tính hối lỗi. Nhưng không hiểu sao tôi thấy tim mình lạnh băng. Nghĩ đến việc tha thứ cho anh làm tôi thấy không tài nào chấp nhận được. Dù biết rằng ai cũng có lỗi lầm nhưng tôi vẫn không hề có ý sẽ bỏ qua cho chồng mình. Có phải là tôi đã quá trẻ con và ích kỷ?

Thật là đau đầu…

Một điều nữa khiến tôi phải suy nghĩ là chuyện liên quan tới Nhân Mỹ. Từ hôm cứu tôi cho đến bây giờ, cậu nhóc chỉ nhắn tin hỏi tôi đúng một lần rồi im nghỉm. Cậu hỏi là tôi như thế nào rồi. Tôi nhắn tin là tôi ổn và cám ơn cậu ấy nhiều. Mọi thứ sau đó chỉ là sự im lặng. Từ lúc quen biết với Nhân mỹ tới giờ tôi đã nhận ra cậu nhóc là một người rất kỳ lạ và khó đoán. Nhiều khi không thể phân biệt được sự yêu ghét đang diễn ra trong tâm lý của chàng trai này. Nhưng gì thì gì cũng không phủ định được cái ơn to lớn mà tôi phải trả cho Nhân Mỹ. Và thực sự thì không biết trả bằng cái gì và khi nào mới trả xong…

Khoảng một tuần sau đó thì tôi hoàn toàn bình phục về mặt tâm lý. Đêm nào mẹ cũng gọi điện thoại về hỏi thăm tôi. Điều đó làm tôi giảm bớt phần nào sự tủi thân và cô đơn. Xa ba mẹ thật khổ, lấy chồng xa còn khổ vạn lần. Tôi ở trong nhà bà ngoại Phong Trần, chẳng ai quen, chẳng ai thân thích ngoài ông chồng đã một lần khiến tôi thất vọng tràn trề. Nhiều lúc không biết những tháng ngày tiếp theo của tôi sẽ như thế nào nữa. Là hạnh phúc hay khổ đau? Thật khó mà trả lời.

- Ra ăn cơm đi em.

- Dạ.

Tôi với Phong Trần vẫn như người xa lạ. Mà nguyên nhân là do tôi không chịu mở lòng tha thứ. Không hiểu sao cứ có cái gì trong người khiến tôi thấy không thể nào trở lại bình thường với anh được nữa. Có vẻ như giây phút đối diện giữa sự sống và cái chết đã khiến tôi thay đổi một phần nào đó.

Thật là buồn…

Ngồi trong bàn ăn, vẫn như mọi hôm, chỉ có mình bà ngoại nói chuyện, tôi và chồng tôi lặng im vừa ăn vừa nghe. Thật ra không phải vì chúng tôi không muốn nói chuyện với bà mà vì cách bà nói chuyện rất kỳ quặc và khó có thể tiếp chuyện được. May mắn là bà hiểu cho chúng tôi và bà cũng bảo chỉ cần nghe bà nói thôi, không cần trả lời lại.

- Cháu dâu vẫn còn giận cháu trai của bà à? – bà ngoại đang nói về chuyện nhân vật nào đó trong phim Hàn Quốc thì đột ngột chuyển đề tài làm tôi ngơ ngẩn.

- Dạ…dạ…không… - tôi lúng túng vài giây rồi trả lời ngắt quãng sau khi nhìn Phong Trần.

- Thế thì tốt. Thực ra cháu bà nó chỉ hơi vô tâm chút thôi chứ nó không phải là người thiếu trách nhiệm đâu. Đàn ông kẻ nào cũng lắm thiếu sót cháu à. Mình mà không biết tha thứ thì còn lâu mới sống được với họ. Thôi bỏ qua đi cháu nha.

Nghe bà ngoại nói tôi cũng thấy đúng. Không có điều gì tốt đẹp hơn việc tha thứ cho một ai đó, nhất là tha thứ cho người mình yêu thương. Phong Trần còn trẻ, lại sinh ra trong gia đình giàu có, tính cách cũng khác người bình thường nên chắc chắn sẽ có đôi chỗ làm tôi buồn. Quan trọng hơn anh ấy là chồng của tôi, là người đi cùng tôi trong suốt chặng đường đời còn lại, bỏ qua được gì cho nhau thì nên bỏ qua. Có như thế mới hạnh phúc được…

Tối.

Tôi ngồi ôm gối trên giường và hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ. Bỗng tôi nhớ đến những khóm hoa mười giờ quen thuộc ngày nào trên bậu cửa nhà của Phong Trần. Không biết bây giờ chúng đang ra sao nhỉ? Vẫn xanh tốt hay đã héo úa vì thiếu bàn tay của chủ nhân chăm sóc?

- Em…

Tôi giật mình quay đầu nhìn lại. Phong Trần với gương mặt không thể tội lỗi hơn trong bộ pyjama ngắn củn cỡn làm tôi phì cười.

- Đừng giận anh nữa nha…

Thật khó để cất lên từ “Dạ”…

- Từ nay về sau anh sẽ không như thế nữa. Anh biết là anh đã quá đáng khi không quan tâm đến cảm giác của em. Anh biết lỗi rồi…

- Anh nói thì thế chứ sau này nếu anh vẫn tái phạm thì em biết làm sao?

- Không. Anh đã nói được thì anh sẽ làm được mà.

- Em không tin.

- Sao em lại không tin chồng của mình?

- Vì anh đã khiến em mất lòng tin rồi.

- Thế anh phải làm như thế nào để em tha thứ cho anh?

- …

- Em trả lời đi!

- …

- Nói đi! Vì em chuyện gì anh cũng có thể làm.

- Anh nói thật chứ? – tôi nhìn anh một cách rất nghiêm túc.

- Thật! – sự quả quyết trong đôi mắt anh làm tôi thấy an tâm phần nào.

- Thế thì…

- …

- Anh cắt tóc đi!

Sự ngạc nhiên tột độ của Phong Trần làm tôi cũng hơi hoảng hốt. Sau khi nghe câu nói của tôi, anh bật ngược người ra sau và há hốc miệng, đôi mắt mở toang ra như thế không tin được những gì vừa nghe được.

- Anh làm sao thế? Tại em thấy con trai mà để tóc dài nhìn hơi kỳ kỳ nên em nói thế thôi. Còn anh không muốn thì thôi vậy. Em không ép đâu.

Tôi nói một cách bình thản rồi nằm xuống, đắp chăn và nhắm mắt lại. Thật ra phát ngôn vừa rồi của tôi cũng chỉ mang tính chất vô tình thôi. Anh cắt là tốt mà không cắt cũng chả sao cả. Đầu tóc đâu nói lên được giới tính của con người. Chẳng qua tôi giận anh quá nên mới nói thế. Nghĩ lôi thôi một hồi rồi tôi lăn đùng ra ngủ. Mấy ngày vừa qua tôi cảm giác người mình như bị hao tổn 50 phần trăm công lực. Rất mệt mỏi…

Tối hôm đó hình như Phong Trần không ngủ trong phòng. Tôi biết điều đó vì giữa đêm tỉnh giấc tôi thấy tấm chăn trải dưới đất bên cạnh giường của mình trống trơn. Có lẽ nào anh giận tôi vì điều tôi đã nói? Tôi có quá vô tình khi nói ra những lời như thế không? Anh rất yêu quý đầu tóc dài của mình. Lúc tối khi tôi nói ra yêu cầu của mình mặt anh cứ tái đi rồi lẳng lặng bỏ ra ngoài. Sao lúc nào tôi cũng nói những câu khiến người khác phải đau lòng thế nhỉ???

Tuy nhiên tôi chỉ trăn trở được chừng đó rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ…

Tôi vẫn chưa lớn thì phải…

Sáng.

Tôi bị làm cho tỉnh giấc bởi tiếng hét thất thanh của ai đó ở ngoài nhà. Theo phản xạ, tôi bật dậy thật nhanh, mở toang cửa rồi chạy ra.

Trước mắt tôi lúc này là hình ảnh những cô giúp việc đứng như trời trồng, mặt mày ngạc nhiên tột độ, bà ngoại thì đưa tay che miệng, dáng vẻ như không tin vào mắt mình, Luca cũng xuất hiện ở bậc thềm cửa, hai mắt dán chặt vào những gì đang nhìn thấy.

Tất cả mọi ánh nhìn tập trung vào chồng tôi – người đang ngồi ở giữa phòng khách với cây kéo, chiếc lược và chiếc gương trên tay, xung quanh nền đất là vô số những mảnh tóc đen láy.

Một khung cảnh thật khiến người khác phải nín thở…

- Trời ơi! Cháu đang làm gì thế này??? Tóc của cháu…tóc của cháu… - bà ngoại không giấu nổi vẻ kinh ngạc xen lẫn bàng hoàng, chạy thẳng đến bên Phong Trần rồi ngồi xuống đưa tay cầm lấy những lọn tóc dài đã rời xa mái đầu chủ.

Phong Trần chẳng nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn tôi. Cảm giác bây giờ của tôi hoàn toàn là một sự kinh ngạc. Anh đã tự cắt tóc mình ư? Anh làm thế là để chuộc lỗi với tôi ư??? Làm sao có thể…

- Anh… - tôi phát ngôn một cách hoàn toàn cảm tính.

- Anh cắt rồi đấy. Anh đã chia tay 20 cm gắn bó với mình suốt 20 năm vì em. – Phong Trần đưa tay thu dọn những lọn tóc vương vãi xung quanh mình rồi đứng lên, nét mặt lạnh như tiền.

- Vì lời em nói hôm qua à? – tôi tròn mắt nhìn anh, trong đầu vẫn tồn tại những mớ suy nghĩ hỗn độn.

- Không. – anh trả lời dứt khoát.

- Thế thì vì sao? – tôi bắt đầu thấy lạnh lạnh người.

- Vì anh yêu em.

Ba chữ “anh yêu em” được chồng tôi phát ra một cách lạnh lùng, nhanh chóng và dứt điểm. Anh nhìn tôi đúng ba giây rồi đi thẳng vào phòng, bỏ mặt tôi và những ánh mắt của mọi người đang dõi theo cuộc đối thoại của hai vợ chồng. Bà ngoại ắt hẳn là người ngạc nhiên nhất.Bà tiến tới gần tôi, đặt tay lên vai và nói nhỏ nhẹ:

- Cháu thấy đấy. Đừng bao giờ nghi ngờ và coi thường tình yêu của cháu trai bà. Nó yêu cháu theo cách mà chỉ nó mới có thể thực hiện được.

Tôi lặng người. Hai tay nắm chặt lại. Tôi cảm giác trái tim mình đang được thổi căng đến đỉnh điểm và có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hành động của Phong Trần làm tôi khó hiểu. Cực kỳ khó hiểu.

Nhưng dù gì đi nữa…

Thì anh cũng đã khiến tôi gục ngã hoàn toàn…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tôi bước vào phòng sau một hồi đứng yên để tìm lại sự bình tâm. Những cô giúp việc đã về lại với công việc của mình. Luca thì biến đi đâu đó mất dạng. Chỉ còn lại mình tôi, đôi mắt ngấn nước nhìn xuống nền nhà, nơi vẫn còn vương lại một lọn tóc nhỏ của anh. Bước chậm rãi tới phía lọn tóc, tôi ngồi bệt xuống, nhặt nó lên và nắm thật chặt. Phong Trần đã hy sinh một cách không do dự thứ đã gắn bó suốt ngần ấy năm trời chỉ vì chuộc lỗi với tôi. Còn tôi, tôi chưa làm được gì cho anh cả. Có thể lúc ở trung tâm mua sắm anh đã hơi quá đáng với tôi, nhưng chắc chắn rằng anh không hề mong muốn tôi gặp sự cố. Chẳng qua là vì chúng tôi chưa hiểu rõ được nhau nên mới có những cách hành xử gây mâu thuẫn như vậy. Tôi đã khiến một sự việc nhỏ trở thành một lỗ hổng to. Và rồi anh đã chấp nhận hy sinh để giải quyết hết mọi thứ.

Ôi…

Có phải chăng tôi đã quá ích kỷ và hẹp hòi???

Bước vào phòng với dáng vẻ của một người có tội, tôi nhìn thấy anh đang đứng trước gương, dùng lược chải lại đầu tóc giờ đã ngắn đi rất nhiều.

- Anh ơi…

Tôi nói một cách bẽn lẽn rồi chạy lại ôm anh thật chặt từ phía đằng sau. Chưa bao giờ tôi thấy cảm xúc bản thân trào dâng đến như vậy. Anh đã làm tôi quá xúc động. Vừa thấy có lỗi vừa thấy thương yêu. Hai chiều hướng của trạng thái tình cảm cứ thế đan quyện vào nhau làm trái tim tôi không ngừng thổn thức.

Phong Trần vẫn đứng yên trước cái ôm vội vàng của tôi. Tay anh buông xuống, chiếc lược chạm nền đất. Có lẽ anh ấy đang đau buồn lắm. Mái tóc ấy giống như một tuyệt tác nghệ thuật anh đã dày công xây dựng và chăm sóc, bây giờ chính anh lại phá hủy nó thì quả là một sự tổn thương vô cùng lớn lao. Ôi tôi đã làm gì thế này??? Tại sao tôi lại buộc miệng nói ra những lời vớ vẩn như thế chứ???

Quả thật lời nói có thể giết chết con người…

Và lời nói đã rồi như bát nước hất đi, sẽ chẳng bao giờ có thể thu lại được…

Cứ thế tôi bắt đầu nấc từng tiếng một. Sự cứng đầu và hẹp hòi của tôi đã khiến mọi việc ra nông nổi này. Sao tôi lại không thể tha thứ cho anh sớm hơn chứ…

Ôi không…

- Anh chưa bao giờ từ bỏ một điều gì đó thuộc về anh để vì người khác. Nhưng anh đã từ bỏ thứ quan trọng nhất đối với anh chỉ để vì em. – Phong Trần nói một cách nhẹ nhàng, nhưng chất chứa cả một sự nghẹn ...
« Trước1...1516171819...28Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Thiên thần bóng tối (Black
» Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
» Tôi không phải là công chúa
» Truyện Yêu gái matxa và kết cục
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất
Lamborghini Huracán LP 610-4 t