chung" của mình trong cuộc đua về chót trên bảng xếp hạng thi đua mỗi đầu
tuần? Đó là cả một sự tra tấn giày vò a!
Hiển nhiên, tới phiên mình cô Oanh sẽ không để cho chuyện đó
diễn ra nữa. Mà mấu chốt của việc đó chính là hai thằng học trò đang đứng trước
mặt, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn mình đây.
– Thưa cô, có lẽ… là không được ạ? Dạo này em bận học thêm
quá, cô có thể thông cảm…?
Tên Tuấn mếu máo cười, nháy mắt nhìn "Ma Hậu" trên
bục.
– Còn em… Ách, dạo này cũng bận nghiên cứu vài vấn đề về tin
học nên cô thông cảm cho nha…?
Gã gãi đầu, yếu ớt nói.
– Học thêm? Nghiên cứu một vài vấn đề về tin học?
Nụ cười trên môi cô Oanh lúc này trông tươi tắn hơn bao giờ
hết. Nhưng đừng lầm, đây không phải là nụ cười cảm thông của một giáo viên tận
tuỵ, mà là điềm báo trước của một cơn ác mộng đáng sợ đã từng quét ngang cái lớp
B7 được mệnh danh là cứng đầu nhất trường vào đầu năm nay.
– Ở quán net Cao Tốc? Cô thật ra cũng cảm thấy ngạc nhiên
đó, không ngờ một nơi như vậy lại kiêm luôn việc dạy thêm và đào tạo tin học,
hihi…
Mồ hôi lạnh đã xuất hiện trên tránh hai thằng đầu gấu.
– Một cuộc trao đổi, thế nào?
Như một con sói gian xảo dụ dỗ hai chú cừu non sa bẫy, cô
Oanh toét miệng nói tiếp bằng một giọng ngọt đến chết người:
– Nếu chúng ta lọt vào top 3, thì toàn bộ các buổi lao động
trong năm các em sẽ được miễn…
– Ực!
– Nếu giành được chức vô địch cúp liên trường, điểm miệng
Văn của các em cô sẽ cho 10 điểm và mỗi bài một tiết sẽ được cộng thêm một điểm.
Hơn thế nữa, cô sẽ không thông báo cho cha mẹ các em những vụ cúp tiết và gây sự
từ đầu năm đến nay của các em. Thế nào? Một vụ trao đổi quá lời chứ nhỉ?
Cám dỗ! Tuyệt đối là sự cám dỗ trí mạng! Miễn lao động, cộng
điểm Văn, không thông báo cho cha mẹ những lỗi vi phạm! Cô Oanh thật sự không
nên làm cô giáo dạy Văn, mà nên đổi nghề làm má mì đi nha!
Vỗ ngực với vẻ tràn đây tự tin và nghiêm túc, hai tên xấu xa
ấy cùng không hẹn mà thốt lên:
– Cô yên tâm. Vì lớp, vì cô, chúng em sẽ cố gắng hết sức,
quyết đem lại cho lớp chúng ta thành tích tốt nhất. B8 sao? Cứ để cho bọn nó hí
hửng thêm vài ngày nữa đi. Sở thích của chúng em… chính là giẫm nát đi hi vọng
của chúng nó! Hahahahahaha!!!(Ác kinh!)
Nụ cười ác ma cũng nở rộ trên môi cô Oanh. Ba cô trò nhìn
nhau, môi khẽ nhếch, rồi cùng bật cười to cứ như đã chắc chắn cầm được giải nhất
trong tay rồi ấy.
Phía dưới, toàn thể học sinh lớp B7 đều run lên cầm cập, cảm
thấy một bầu không khí hắc ám đang bao trùm lên cái lớp "ngây thơ, trong
sáng" này.
– Thầy có hơi chút ngạc nhiên về kết quả kiểm tra lần này…
Thầy Quang phe phẩy chồng giấy kiểm tra Toán trên tay, ánh mắt
híp lại thành haiđường nhỏ xíu, chiếu thẳng xuống khu vực tổ 3, nơi hỗn tạp nhất
của lớp B7 này. Nói vậy vì nó chính là nơi tập trung những người giỏi nhất cũng
như quậy phá nhất, mà điển hình là nhỏ Nhã và cái gã đang nằm gục trên bàn kia.
– Điều đầu tiên mà thầy muốn nói là chúc mừng các em, mặc dù
đề kiểm tra này khá khó nhưng cũng không có một ai dưới trung bình cả.
Vươn tay để dẹp yên tiếng ồn ào chợt bùng nổ trong bọn học
trò, thầy nói tiếp:
– Nhưng hầu hết học sinh khối 12 đều rất ít có ai trên điểm
chín cả, vì bài toán cuối cùng nói thật cũng hơi quá hóc búa, thậm chí là tôi
cũng phải có đủ thời gian mới có thể giải ra được. Nhưng, chúc mừng các em, lớp
này có đến hai em đạt điểm tối đa trong đợt kiểm tra này!
Xôn xao. Đề này nghe bọn nâng cao nói cũng chả có mấy ai được
10 điểm nha, lớp này vậy mà có đến hai? Ngoài Yên Nhã ra, trong lớp này còn có
ai được 10 điểm nữa chứ? Không lẽ lại là…?
– Đó là hai em Linh Yên Nhã và Lưu Nhã Đan…
Lại là một tràng xôn xao. Nếu như là năm lớp 10 thì chuyện
này chẳng có gì lạ cả. Nhưng nhỏ Đan trong hai năm qua, thành tích đã tuột dốc
không phanh kia mà? Sao lúc này lại…?
– Ừm, còn hai kì tích nữa, đó là hai anh Lê Lưu Lỗi và Nhạc
Tuấn, đạt được đồng 7 điểm trong đợt này.
Ánh mắt của thầy Quang vốn đã híp lại giờ phút này càng híp
thêm, tạo thành hai vạch ngang nguy hiểm. Trông thầy lúc này giống hệt như tên
Ma Vương đang đứng ngoài cổng chờ "chào hỏi" những tên học trò đi trễ
xúi quẩy kia. Mà điều đó cũng chẳng sao, vì hai người vốn là anh em mà.
– Lần sau, tôi sẽ xin trường cho được phép trông kiểm tra lớp
này. Nếu như tôi phát hiện dưới ánh mắt mình có một sự dối trá nào đó diễn ra,
thì hắc hắc, hãy coi chừng, địa ngục không quá khó để thấy đâu… Nam, lên phát
bài cho các bạn.
Tên mập lật đật chạy lên, nhận bài kiểm tra từ thầy và nhanh
chóng chia ra cho vài thằng khác để phụ giúp mình phát ra.
Nhận lấy bài kiểm tra có điểm 10 đỏ chói của mình, nhỏ không
có vẻ gì là vui sướng cả. Ánh mắt đẹp mang theo vẻ phức tạp dán lên hai bóng
lưng đang thân thiết trò chuyện trước mặt, lòng có chút khổ sáp. Sáng nay, gã
không chở nhỏ đi học. Trên chiếc xe đắt tiền của Sơn nhỏ không thể tìm thấy được
cảm giác ấm áp và vui sướng như khi ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ của gã. Lúc ấy,
nhỏ thật sự hoảng hốt. Nhỏ không ngờ mình lại yếu đuối đến như vậy. Chỉ một
chút vậy thôi mà mày đã không thể chịu nổi sao Yên Nhã? Nhỏ hoang mang nghĩ.
Thì ra, trong bất giác, nhỏ đã phụ thuộc vào hắn quá rồi…
Đúng lúc ấy, nhỏ Đan như vô tình liếc mắt xuống và chạm ngay
ánh mắt của nhỏ. Một thoáng trầm mặc giữa hai người, rồi nhỏ Đan nhẹ nói khi thấy
gã đã quay sang trò chuyện với tên Nam mập vừa tới bắt tay chúc mừng:
– Tôi sẽ không nhường anh ấy cho bất cứ một ai cả, kể cả cậu,
Yên Nhã. Sai lầm mà cậu phạm phải chính là quá nhút nhát hay thậm chí có thể
nói là nhu nhược. Còn tôi thì không như thế, và vì vậy nên tôi sẽ thắng cậu.
Tôi sẽ… khiến cho cậu phải thua dưới tay tôi, cả trong học tập và mối tình mà
tôi và cậu đã lỡ lún vào quá sâu này…
Chương 6
Ác Mộng
Đêm xuống. Bóng tối đặc quánh và lạnh lẽo bao trùm lên cả thế
giới khi những ánh dương cuối ngày đã tắt hẳn đi nơi chân trời phía Tây. Những
ánh đèn điện thay nhau loé lên, rồi sau đó cùng nhau thắp sáng cả một vùng rộng
lớn. Cuộc sống ban ngày đã yên giấc nồng, và cuộc sống về đêm bây giờ mới chính
thức bắt đầu. Cuộc sống của những gì xấu xa, tối tăm và ghê tởm nhất. Cuộc sống
của những cuộc chiến tranh đoạt thầm lặng giữa các băng nhóm giang hồ chia nhau
khu vực thống trị. Tại đó, trong cuộc sống tối tăm kia, chỉ có kẻ mạnh mới có
thể tồn tại.
Lúc này, tại một khu nhà bỏ hoang cách trường Xuân Lộc không
quá một kilomet, có khoảng hơn ba mươi mấy tên thanh niên đang tụ tập trong ánh
sáng hôn ám. Bọn hắn chia thành hai phe với số lượng khá đồng đều, tạo thành thế
đối lập cực kì gay gắt.
– Quy tắc như cũ, Mặt Thẹo. Nếu hôm nay bọn mày thua thì khu
vực thị trấn Gia Ray này sẽ do bọn tao tiếp quản. Phí bảo kê, mọi hoạt động cá
độ hay tổ chức đua xe nơi đây đều sẽ do bọn tao nắm giữ. Được chứ?
Tên cầm đầu của một băng bước lên trước, cười dài nói với
tên to xác trông có vẻ như là thủ lĩnh bên còn lại. Nếu như nhìn kĩ hơn, ta có
thể dễ dàng nhận ra hắn là ai: Nhạc Tuấn, một trong hai tên đầu gấu sừng sỏ nhất
trường Xuân Lộc. Nhưng lúc này, cái dáng vẻ ngông nghênh của hắn thường ngày đã
được thay bằng một khuôn mặt lạnh băng, vô cảm, và tự tin vô hạn. Có lẽ… đây mới
chính là khuôn mặt thật của hắn chăng?
– Lão Nhị, mày đang giỡn mặt tao sao? Chỉ có tên Nhạc Luân mới
có thể có tư cách ngang hàng nói chuyện với tao như thế được. Mày… không xứng!
– Vấn đề không nằm ở chỗ anh tao có ra mặt hay không, mà là ở
chỗ băng Thiết Xa của mày có dám đáp ứng lời khiêu chiến hôm nay của băng Black
Cross bọn tao hay không mà thôi.
Tên Tuấn nhún vai, miệng nở một nụ cười khiêu khích.
– Bảo tên…
– Mặt Thẹo, mày không dám?
-…
Một sự cắt ngang trắng trợn, một sự khiêu khích quá khó để
có thể bỏ qua.
– Hahaha… Được, tốt lắm… Mày, Lão Nhị, tao chấp nhận lời
khiêu chiến của mày! Nhưng với một điều kiện, mày dám chứ?
Mặt Thẹo dữ tợn cười, thân hình to lớn như một con khỉ đột của
hắn lúc này trông như cao hơn hẳn cả chục centimet, hướng về tên Tuấn gầm gừ
nói.
– Gì?
– Ba trận quyết định. Nhưng trong đó phải có một trận giữa
tao và mày, sao nào?
Nụ cười mỉa mai trên môi tên Tuấn càng đậm.
– Tao đồng ý chơi với mày.
– Được rồi, băng Thiết Xa toàn bộ lùi lại, Trịnh Phi và Vũ
Nam lên đây với tao.
Mặt Thẹo âm trầm quát. Với một trật tự khó có thể ngờ, toàn
bộ băng nhóm Thiết Xa nhịp nhàng lui ra sau với cùng một tiết tấu. Ba tên đầu đảng
của Thiết Xa nhẹ nhàng nhảy phốc lên một bệ đất cao giữa khu nhà. Đưa tay làm một
dấu hiệu tục tĩu, Mặt Thẹo cười lạnh nhìn tên Tuấn và nói:
– Tụi bây cũng đưa ra ba đứa đi. Bọn tao sẽ không nương tay
đâu, vì vậy nên cũng đừng làm cho bọn tao quá thất vọng đấy.
Nhìn vào sự rút lui như đã qua tập dượt rất nhiều lần của
băng Thiết Xa, trong mắt tên Tuấn dần hiện lên một tia ngưng trọng, nhưng càng
nhiềuhơn là hung ác. Mối đe doạ này… không thể không diệt!
– Không cần phải phiền phức như vậy…
Nhàn nhạt nói, tên Tuấn chậm rãi bước lên bệ đất. Trong ánh
nhìn khó hiểu của ba tên kia, một câu nói cực kì cuồng vọng được thốt ra từ môi
hắn:
– Giải quyết bọn mày… chỉ cần một mình tao là đủ.
– Sao rồi, Tuấn?
– Đã giải quyết xong. Em đã cho tên Mặt Thẹo cùng hai tên
tay sai của hắn nhập viện rồi. Đợi chúng ta vững chân ở thị trấn này, trong
vòng một tháng em có đủ tự tin kéo người qua trấn Thạch Lợi giải quyết nốt tàn
dư của Thiết Xa.
– … Được, tốt lắm, không làm cho anh thất vọng. Nhớ kĩ, phải
nắm chắc thị trấn này thật nhanh, đề phòng tên Bá hay tên Cung tới giành giật địa
bàn với chúng ta. Hai tuần nữa anh sẽ về, hi vọng tới lúc đó em đã hoàn thành
xong việc này rồi.
– Anh cứ yên tâm, sẽ rất nhanh thôi.
– Được, vậy anh cúp máy đây. Cho anh gửi lời thăm chú và cô
nhé.
– Vâng.
Cúp máy, tên Tuấn nhét chiếc điện thoại vào túi áo khoác của
mình. Hắn vẫn đang đứng trên bệ đất lúc nãy, dưới ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống
từ một khe hở tên nóc nhà. Nhưng lúc này khu nhà hoang đã vắng tanh, không còn
một ai khác ngoài hắn cả. Có chăng, chỉ là một vài bãi máu nhìn có chút ghê rợn
vương vãi đầy trên bệ đất mà hắn đang đứng. Những vết máu này, mới xuất hiện
chưa tới nửa tiếng mà thôi.
– Rốt cuộc ta đang theo đuổi điều gì chứ? Tại sao ta lại
không thấy vui chút nào khi vừa dẹp tan cả một băng nhóm vẫn được xưng tụng là
mạnh mẽ nhất ở khu vực này? Tại sao? Đó không phải điều mà ta vẫn hằng mong muốn
sao? Oai phong, quyền lực, sự sùng bái và ngưỡng mộ… ta đều đã có… Nhưng sao
trong ta vẫn chỉ là một cảm giác trống rỗng thế này? Tại sao?
Trong bóng tối mịt mờ, câu hỏi chứa đầy sự mất mát của tên...